Mãi đến hôm nay mẹ mới "hoàn hồn" để có thể kể cho mọi người nghe về chuyến du lịch tránh bão của cả nhà mình, nhưng cũng không kém phần "bão táp" :)
Sau rất nhiều những đắn đo, suy nghĩ, nâng lên hạ xuống địa điểm du lịch cả nhà sẽ đến, bố mẹ đã quyết định đó sẽ là TP. Đà Nẵng. Đây không còn là một địa chỉ xa lạ gì với gia đình mình nữa. Thời sinh viên bố mẹ đã đến đây "du lịch" bụi hoặc du lịch với ông bà nội ngoại vài lần rồi. Bản thân bố sau khi ra trường đi làm cũng đã về đây công tác nhiều lần, thuộc thành phố này như lòng bàn tay.
Bố mẹ quyết định mời ông bà nội đi cùng. Phần vì muốn ông bà đi du lịch với nhau cho tình cảm (ông bà suốt ngày đi du lịch riêng thôi, chả hiểu về sau già, bố mẹ có thể không nhỉ?!?), phần vì cũng muốn "nhờ vả" ông bà trông hộ những lúc cả hai vợ chồng muốn đi tắm biển một tí :")
Mẹ đã chuẩn bị rất kĩ: quần áo, thuốc men, giấy tờ. Đây là lần đầu tiên em đến với biển, và cũng là lần đầu tiên em đi máy bay, mẹ đã cực kì lo lắng :(
Trộm vía tỉ lần em. Buổi sáng hôm đấy em dậy sớm, ăn uống xong xuôi rồi mới lên đường với ông bà bố mẹ ra sân bay. Lần đầu tiên đến sân bay chắc em lạ lẫm lắm, em chạy nhảy, em ngó nghiêng, em nghịch ngợm hết thảy mọi thứ khiến mẹ và bà chạy theo trông em mệt nghỉ. Thế rồi, khi lên máy bay, em lại ngủ khì khì.
Em ngoan nhất cả chuyến bay đấy luôn, mẹ không hề thiên vị hay nói đùa. Trong khi các bạn khác gào khóc, giãy dụa thì em cứ thế ngủ khì khì ngon lành trên tay mẹ đến khi máy bay đáp xuống. Chuyến bay đầu tiên của em - thuận lợi ngoài mong đợi của mẹ!
Ngày đầu tiên ở Đà Nẵng trôi qua không có gì chê được. Em ăn ngon, ngủ kĩ, vui chơi nhiệt tình. Đặc biệt nhất, lần đầu tiên nhìn thấy sóng biển em không hề sợ hãi. Em thích thú, khoái chí cười và cực kì dạn dĩ khám phá thế giới bằng cách của riêng em. Mẹ đã yên tâm phần nào, và bớt đi những nỗi lo lắng thường trực phần nào...
Đây là bức ảnh chụp buổi tối trước khi em đi ngủ, em rất thích thú với con thỏ làm bằng khăn tắm do các cô phục vụ phòng tặng cho. Tối đầu tiên ở Đà Nẵng, cả nhà bắt xe taxi đến Mỹ Hạnh để ăn hải sản. Em có vẻ hơi mệt sau một ngày dài và di chuyển nhiều, người em hơi hâm hấp. Mẹ nghĩ chắc do thay đổi thời tiết thôi, và em không có biểu hiện gì của việc ốm vì em vẫn nghịch, vẫn chơi, vẫn tỉnh táo như thường. Thế mà...
11h30 đêm đầu tiên, em hâm hấp sốt 37,5 độ. Mẹ thức trắng đến tận 1h sáng chỉ đề chườm mát cho em. Mẹ lột bỉm và quần, dùng khăn xô dấp nước ấm già đắp vào bẹn, trán, nách. 1h30 sáng, em hạ xuống còn 37 độ. Mẹ thấm mệt, nhưng cũng yên tâm phần nào nên thiu thiu ngủ.
2h30 sáng, tiếng khóc của em làm mẹ giật mình tỉnh dậy. Mẹ không thể tin vào mắt mình: mặt em sưng phù lên, ửng đỏ khắp người, em sốt cao trên 38,6 độ. Gần như ngay lập tức, mẹ pha cho em một liều hạ sốt Eferagal ép em uống. Nhìn em trong gương mà mẹ xót xa quá, không có từ nào có thể diễn tả đc cái tâm trạng của mẹ lúc đấy, không một từ nào.
Mẹ chắc chắn em bị dị ứng cua biển - đó là thứ thực phẩm "lạ" duy nhất em ăn trong ngày hôm nay lúc ở Mỹ Hạnh vào buổi tối. Mẹ không có thuốc dị ứng, mẹ hoàn toàn bị động. Lập tức, mẹ và bố gọi điện hỏi lễ tân BV Nhi gần nhất và tốt nhất ở Đà Nẵng. May mắn, cách chỗ chúng mình ở chỉ khoảng 3,4km là bệnh viện 600 giường của TP. Chẳng suy nghĩ gì, bố mẹ gói đồ, bế em đến bệnh viện giữa đêm khuya. Mẹ chỉ cầu mong đó là bệnh dị ứng thông thường thôi, thầm trách quá dễ dãi để em ăn đồ hải sản mà quên mất rằng bản thân mẹ cũng dị ứng tôm - có khả năng em giống mẹ thì sao?!?
BS trực đêm chuẩn đoán con bị dị ứng hải sản và sốt siêu vi. Trải qua một đêm và thêm một liều hạ sốt lúc gần sáng, em đã có vẻ tỉnh táo hơn. Em đã chịu ăn cháo, chịu uống sữa và cũng chịu đi lại, chơi với các bạn trong phòng.
9h sáng, bố nhớ ra đã từng đến đây làm việc với Sở Y tế Thành phố và có số điện thoại của một người có thể hỗ trợ được. Ở đây lạ nước lạ cái, bấu víu đc vào ai thì cứ cố mà bấu víu thôi. Bố gọi, may mắn quá họ vẫn nhớ ra bố. Và lại càng may mắn hơn vì người có thể giúp đang dự một hội thảo đc tổ chức tại chính BV 600 giường con đang nằm trong buổi sáng hôm đấy.
Đến trưa, em lại tiếp tục lên cơn sốt. Em phải lấy 3 xi-lanh máu và đi chụp phổi dưới phòng X-quang để loại trừ khả năng bị sốt xuất huyết. Các bác sĩ vẫn khẳng định em sốt siêu vi vì phổi và máu không thấy có vấn đề gì.
2h chiều, Bác sĩ do người quen của bố nhờ xuống kiểm tra. Mẹ vẫn nhớ, đó là một người cao ráo, đầu hơi hói, đeo cặp kính cận dày cộp. Sau này mẹ mới biết, đó là bác Phó GĐ bệnh viện này. Bác kiểm tra con rất kĩ, nghe nhịp tim - nghe phổi, xem các vết dị ứng ở lưng bụng và tay chân. Khi nhìn đôi bàn tay bé xíu của con với những nốt lấm chấm đỏ, bác ngước lên hỏi nghi ngại: "Từ hôm qua đến giờ đã ai khám họng cho cháu chưa?" - Mẹ thoáng bất ngờ: "Không có ai ạ".
Họng? Con có bị làm sao đâu mà phải khám họng? Con không sổ mũi, không ho, con chỉ sốt và bị mẩn đỏ người thôi mà???
Ngay lập tức bác sĩ dùng dụng cụ đè lưỡi để khám họng cho con. Và nói một câu mà mẹ nghe như rụng rời tay chân: "Có khả năng bị tay-chân-miệng rồi. Gọi bác sĩ khoa Lây lên cho tôi!"
15p sau, một cô bác sĩ trẻ lên khám lại cho con. Cô cũng khám rất kĩ, chỉ cho mẹ thấy những vết mụn đỏ xuất hiện nơi kẽ tay kẽ chân con, mụn ở sau lưng và mông, và quan trọng hơn cả cô nói rằng: "họng cháu đang bắt đầu loét nặng vì vậy mới sốt cao". Mẹ lập cập, chân tay bủn rủn. Cô bác sĩ hỏi: "Chị có shock không?" - "Không, em không shock, hàng xóm nhà em cũng có cháu bị, chắc cháu ủ bệnh từ trong đấy."
Cái bệnh "tay - chân - miệng" này thật quá là ác thú. Nó ủ bệnh 2-4 ngày, không có hiện tượng gì, không có vắc xin và lại càng không có kiểu "bị rồi thì sẽ không bị lại lần nữa". Các con chơi với nhau như bình thường. Con bay vào thứ 4, thì thứ 2 anh hàng xóm phát bệnh. Mẹ đã thoáng lo lắng, thoáng sợ hãi con sẽ bị lấy. Nhưng thấy con vẫn vui vẻ và khỏe mạnh, mẹ đã yên tâm phần nào. Thế mà...
Con được chuyển xuống khu cách ly gần như ngay lập tức. Vì bệnh này sốt cao thường dẫn đến co giật nên để tránh hậu quá đáng tiếc, các bác sĩ bắt buộc phải cho con uống thuốc an thần mỗi 8h một lần. Con ngủ mê man, không biết gì.
Lần đầu tiên mẹ vào khu vực cách ly trong BV - những hình ảnh chính mẹ chỉ đc nhìn thấy trên TV giờ hiền hiện ngay trước mắt. Mỗi bệnh nhân nằm một giường, mỗi khu vực sẽ có 2 giường và ngăn cách các khu vực bằng những tấm kính lớn. Đừng từ đầu này có thể nhìn xuyên thấu tất cả các phòng đến tận cuối hành lang và ngược lại. Người nhà chỉ có 1 người duy nhất vào trông và phải mặc áo vàng. Tiếng máy tít tít, tiếng khóc quấy của các em bé, tiếng bước chân bác sĩ và y tá đi ra đi vào...
Mẹ đứng đấy nhìn con ngủ thiếp đi mà lòng thì như quặn thắt lại. Đầu óc trống rỗng, chân tay bủn rủn, mẹ gục đầu xuống và khóc. Ông trời thật trớ trêu, sao cứ bắt mẹ phải ra ra vào vào bệnh viện nhiều lần thế? Mỗi một lần họ lại lấy của con một tí máu, một tí máu mà đáng bn công sức chăm bẵm của mẹ mấy tháng trời mới lại đc. Vào đến tận đây rồi, nghĩ là đc nghỉ ngơi, đc vui chơi và có nhiều kỉ niệm với con, cuối cùng...
Điều làm mẹ rất bất ngờ là cung cách phục vụ và chăm sóc bệnh nhân ở BV 600 giường. Các BS và y tá rất nhiệt tình, họ không nhận dù chỉ một phong bì nhỏ của người nhà bệnh nhân. Khi cần gọi là họ chạy đến, và nói thật - mặc dù mẹ quê gốc Quảng Bình và đã về quê nghe giọng miền Trung nặng tiếng quen tai rồi, nhưng nhiều lúc các cô y tá và bs vẫn phải nói đi nói lại đến 2,3 lần mẹ mới nắm bắt đc nội dung chính. Họ rất kiên nhẫn giải thích cho mẹ, vui vẻ khi mẹ nhờ và động viên mẹ không ngừng cố gắng trong những ngày chăm con ốm.
Phải nói thêm rằng, mẹ không biết là may mắn hay xui xẻo nữa, nhưng BV lớn như vậy mà lượng bệnh nhân thì không đông lắm. Bệnh "tay - chân - miệng" của con đang là dịch, ở Đà Nẵng cũng có dịch. Từ hôm con vào, riêng trong một buổi chiều đã có thêm đến 3-4 bạn nhỏ nữa vào cũng vì bệnh này. Nhưng số lượng đấy, vẫn không thấm vào đâu nếu con vào Nhi TƯ ở Hà Nội và theo như BS nói thì chủng "tay - chân - miệng" ngoài Bắc nhẹ hơn nên con bị lây và ủ bệnh từ ngoài âu cũng là một điều may mắn vì sẽ ít biến chứng.
Điều kiện và cơ sở vật chất, mẹ không thể chê vào đâu được. Không kém Nhi TƯ một chút nào! Có khác chăng đó là giọng nói của mọi người trong này khiến mẹ hơi khó hiểu một tẹo thôi, còn lại mọi thứ đều rất tốt.
10h30 tối thứ hai ở viện, con lại sốt 38,5 độ. Các cô cho con uống liều hạ sốt nữa. Mẹ đã quá mệt sau một đêm một ngày gần như thức trắng. Bố và bà nội nói mãi mẹ mới chịu nhường lại áo người nhà để thay phiên nhau vào trông em, còn mẹ thì tranh thủ chợp mắt một tí ở ngoài hành lang.
Trộm vía em tỉ lần! Đến sáng hôm sau em đã hoàn toàn cắt sốt. Tầm trưa đầu giờ chiều thấy em lại lại người, chịu ăn chịu chơi và không sốt,bà và mẹ mới yên tâm gửi lại cho bố và ông trông em để về tắm rửa và tranh thủ chợp mắt một chút. Mẹ hy vọng hết ngày hôm nay thôi là em được ra viện, mai thứ 7 theo đúng lịch là cả nhà bay về Hà Nội rồi.
Vừa về đến phòng khách sạn, tắm táp và chợp mắt đc độ 15p thì bố gọi. Bố thông báo bác sĩ xem xét tình hình đã quyết định cho em xuất viện về khách sạn và nếu cần mai trước giờ bay sẽ cho một bác sĩ qua kiểm tra bệnh tình của em lần cuối.
Về phòng, em vui vẻ chơi đùa rồi ăn rồi lại lăn ra ngủ tít. Thương em của mẹ quá! Tối hôm đấy cả nhà họp bàn lại với nhau và quyết định: sẽ ở lại đến hết Chủ nhật, thứ hai mới bay ra để cho em hoàn toàn ổn định sức khỏe.
Chẳng biết em có biết lúc mọi người bàn bạc trong khi em ngủ không, nhưng trộm vía em lại người nhanh hơn mẹ nghĩ rất nhiều. Từ hôm vào đến tận thứ 7 rồi Chủ nhật, chỉ hai ngày ngắn ngủi thôi nhưng cả nhà mình đã có một chuyến đi trọn vẹn với biển, hồ bơi... và đương nhiên không thể thiếu đc vài kiểu ảnh tự sướng của em ở khách sạn, trong cái nắng và cái gió biển mặn mòi.
Sáng thứ hai, cả nhà dậy sớm để check out và ra sân bay bắt chuyến bay lúc 9h20 về Hà Nội. Như lúc đi, lên máy bay em lại lăn ra ngủ khì. Đương nhiên là mẹ phải khen em ngoan rồi, chỉ hơi tiếc là em không cùng mẹ ngắm mây trời khi lên cao thôi. Lần sau mẹ con mình cùng ngắm mây nhé, bé ngoan của mẹ? :)