Được tạo bởi Blogger.

Học cách buông bỏ để tìm bình an



Mình vừa mới đóng cửa trang Facebook Page đã dày công vun đắp trong suốt 7 năm trời và có 45 nghìn lượt like. 


Khi bạn bè thân thiết biết việc mình dừng update và đóng cửa trang Facebook Page đấy, ai cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Bởi mình đã lập ra page đấy bằng tất cả sự tâm huyết, hào hứng và đam mê chia sẻ đến với tất cả mọi người.


Cách đây khoảng 5-6 năm, mỗi một cái like, một con số tăng lên từ từ trên page đều khiến mình cảm thấy vui sướng. Vì nó thể hiện dù ít dù nhiều, có người quan tâm đến vấn đề mình chia sẻ. Đó là động lực để mình viết, mình chụp, mình thử nghiệm những sản phẩm mới nhằm tích lũy thông tin, kinh nghiệm để chia sẻ với các bạn.


Cũng có người nghĩ rằng: ồ, có gì đâu, chỉ đơn giản là mình dùng gì chia sẻ nấy thôi mà. Nhưng với mình thì không phải như thế. Đúng là mình tìm hiểu sản phẩm, mua và dùng nó dựa trên nhu cầu của bản thân. Nhưng mình luôn tự hào trong suốt nhiều năm viết blog, mình chưa bao giờ nhận sponsor một đồng nào từ các nhà tài trợ. Mọi review đều chân thực, dựa trên cảm nhận của chính mình. 


Có lẽ vì thế mà giai đoạn 2015 - khi các nhãn hàng manh nha vào Việt Nam ồ ạt hơn, bắt đầu để ý nhiều đến một lĩnh vực mới mẻ chưa được khai thác là các blogger/vlogger trên MXH - những người có sự ảnh hưởng không hề nhỏ đến giới trẻ, có thể dễ dàng tạo nên xu hướng... mình cũng dần nhận được sự quan tâm của một số nhãn hàng, được nhận quà từ hãng với những package rất đẹp xinh và vô cùng tỉ mỉ.


Nhưng package đẹp không có nghĩa là sản phẩm sẽ tốt. Hầu như các sản phẩm đều không quá tệ, nhưng không phải là quá xuất sắc. Những review chân thực vô hình chung không hề hợp ý với nhãn hàng, và mình trở thành một blogger không hề tiềm năng tí nào hết cả. Mình cũng nhận thấy rằng mình không hợp với xu hướng mới đấy. 


Mình tự nhận mình là một người chậm chạp, low-tech, và thậm chí là có tâm lý sợ đám đông. Mình là một mẫu người hướng nội điển hình, khi mà ở tuổi 18-20, cuối tuần rất ít khi mình đi cà phê la cà quán xá với bạn bè, đi chơi với người yêu cũng rất đơn giản: chỉ đi xem phim, rồi về, hoặc đi ăn một cái gì đấy, rồi về =]] Mình hợp với một không gian thân thuộc, nhỏ bé nhưng ấm cúng, quen thuộc và an toàn, hơn là ra ngoài đường và bon chen trong dòng người đông đúc. Chả thế mà bạn bè thân hay trêu mình là cuối tuần toàn thấy ở nhà dọn nhà và cọ toa lét! =]]


Mình cũng tự nhận thấy mình là một con người có tâm hồn mơ mộng và hay thơ thẩn. Thậm chí là hơi thiếu thực tế. Ở cái tuổi sắp 35 rồi, thi thoảng mình vẫn hay xem các clip nhảy cover của các bạn trẻ, và thầm ngưỡng mộ các bạn, ước mong một lần có thể tự tin thể hiện bản thân qua các động tác mạnh mẽ, dứt khoát và vô cùng sảng khoải như thế. Nhưng mình không làm. Mình sợ, đúng, nhưng mình thấy những mơ ước viển vông đấy chỉ phù hợp làm mơ ước thôi, còn để thực hiện thì một là có phần muộn màng, và hai là nó không thực tế với hoàn cảnh của mình.


À, mình cũng là người thực tế nữa, hơi mâu thuẫn nhưng đúng là như vậy. Mình đủ thực tế để nhìn nhận ra rằng số lượng người like tăng lên... cũng đồng thời là thi phi sẽ kéo đến. Và thực tế là thi phi đã đôi lần kéo đến với mình. Khi thì tự dưng bị lôi vào lùm xùm, khi thì bởi muốn chứng tỏ bản thân mà tự dưng rước họa vào thân. Mãi sau này, khi page đã ổn định và lượt like nhiều hơn trước quá nhiều (thực sự là quá nhiều), thì mình lại gặp phải những trường hợp comment đầy khiếm nhã, khích bác hoặc châm chọc.


Những bức xúc, bực dọc mà những vụ việc đó đem lại cho mình, nó không quá lớn. Thậm chí mình đã học được cách đơn giản là mỉm cười cho qua và ấn block, thay vì đôi co phí lời. Nhưng nó khiến mình cảm thấy buồn. Mình cảm thấy ngôi nhà của mình đã không còn là ngôi nhà của mình nữa. Mình cảm thấy những vị khách đến đây, ngoài những người đã follow lâu năm và rất văn hóa lịch sự, thì không ít những người rất sân si, thích soi mói và thiếu thiện chí. Mà mình thì lại không có thời gian để đi ngồi block hoặc săm soi từng cái comment khiếm nhã như vậy.


Ở thời đại mà internet và các nền tảng mạng xã hội phát triển mạnh như bây giờ, hình như con người ta quên mất cách đọc chậm, cân nhắc khi đọc và lọc thông tin khi đọc. Mọi người thường chỉ "lướt" qua thông tin họ thấy, và thường có cái nhìn hơi phiến diện, nếu không muốn nói là vô tình, với cái mà họ nhìn thấy/lướt qua. 


Blog và thương hiệu Mrs.Méo do mình tạo ra là cách để mình "ẩn thân" với cuộc sống cá nhân. Mình cũng không thích họ hàng hoặc đồng nghiệp biết đến quá nhiều về việc mình viết blog. Dù mình chả làm gì sai cả, nhưng bạn biết đấy, họ hàng và đồng nghiệp thì hay bị mắc một cái bệnh là "super soi", đặc biệt những người lớn tuổi. Và thực tế thì, dù mình "giấu" rất kĩ và chỉ bạn bè thực sự thân thiết mới biết đến, nhưng vẫn bị "lộ" ra một ít thông tin. Và nó cũng là điều khiến mình cảm thấy không thoải mái trên trang Facebook Page.


Đã được một khoảng thời gian rồi, mình cảm thấy xa cách với chính cái Facebook Page mà mình lập ra. Mình không còn thấy háo hức khi viết bài chia sẻ trên đấy, cũng không còn tìm thấy sự hào hứng mỗi khi mở page ra để phản hồi lại inbox/comment của mọi người. Mức độ tương tác của Page xuống quá âm, và thực sự thì nó chẳng phục vụ được gì cho mục đích muốn chia sẻ của mình nữa cả


Ở tuổi này, mình muốn viết nhiều hơn. Như một dạng nhật kí để ghi lại cuộc sống thường nhật. Bởi biết đâu sau này khi già đọc lại, nó sẽ giúp mình khôi phục lại những mảng kí ức để rơi vãi ít nhiều.


Cũng ở giai đoạn này, mình thích quay vlog nhiều hơn. Mình chợt nhận ra việc quay vlog vô tình ghi lại được hành trình trưởng thành của các bạn nhỏ nhà mình, và cũng là sự thay đổi của bản thân mình nữa.


Tựu chung tất cả lại, mình cảm thấy thiếu kết nối với Facebook Page, mình cảm thấy số lượng người đọc/comment/tương tác hay phản hồi/xem bài viết của mình giờ nhiều hay ít không còn quan trọng, và mình cũng cảm thấy thiếu an toàn khi chia sẻ trên Page nữa... vì vậy, mình quyết định đóng cửa.


Mình trở về viết blog (tùy hứng), và sẽ cố gắng chăm chỉ quay video cuộc sống thường ngày để lưu lại kỉ niệm. Bởi kỉ niệm trôi qua nhanh lắm, và kí ức của con người thường hay bị rơi rụng ít nhiều, nhất là với người đã đẻ 2 lần và "não cá" như mình :)


Mình cũng cảm thấy thoải mái trong việc bắt đầu chia sẻ nhiều hơn hình ảnh cá nhân của mình, của gia đình và con cái lên blog này. Bởi blog là blog cá nhân của mình, và chỉ những người nào đã đọc đủ lâu, biết mình đủ lâu, mới follow theo dõi blog này thôi. 

Việc quay trở lại viết blog đúng với cá tính thật của mình: thích sự bình yên, chậm rãi, an toàn và trầm lặng, thích ở trong những gì đã thân thuộc bấy lâu nay, ngại thay đổi và cũng ngại va chạm.

Với những gì không còn hợp với mình nữa, thì buông bỏ đề tìm sự bình yên thôi :)

p/s: Từ giờ mình cũng sẽ bỏ chữ "Thân" và kí tên Mrs.Méo ở dưới. Blog cá nhân mà, viết cho mình đọc là chính :)

9 YEARS OF MARRIAGE | 9 NĂM HÔN NHÂN VÀ 9 BÀI HỌC MÌNH ĐÚC RÚT ĐƯỢC TỪ CUỘC SỐNG VỢ CHỒNG

Xin chào mọi người,

26/9 này sẽ là kỉ niệm 9 năm kết hôn của hai vợ chồng mình. Sau 9 năm, chuẩn bị bước qua cột mốc 5 năm lần thứ hai, có với nhau 2 mặt con và cũng có thể nói là đã trải qua khá nhiều cung bậc cảm xúc lên xuống trong cuộc sống vợ chồng, mình muốn chia sẻ với mọi người những bài học "xương máu" mà mình đã đúc rút ra trong 9 năm qua. 

Đây là những bài học mang tính "cá nhân" nhiều hơn, vì trải nghiệm hôn nhân của mỗi cặp đôi là hoàn toàn khác nhau, nhưng mình hy vọng những chia sẻ này vẫn sẽ giúp được các bạn trong hành trình chuẩn bị bước vào cuộc sống hôn nhân, hoặc đang ở trong cuộc sống hôn nhân những ngày đầu tiên và vượt qua nó một cách an toàn nhất :)

1. 5 năm đầu tiên, cãi nhau nhiều nhất. Nhưng mà nó cũng bình thường thôi!

Thường mọi người hay bảo sau khi lấy nhau vợ chồng trẻ sẽ có giai đoạn "trăng mật" trong hôn nhân. Khi đó mới về sống chung một nhà mọi thứ đều mới mẻ, lạ lẫm, tràn đầy sự thăng hoa của tình yêu và sự háo hức của đôi bên (hoặc có thể đã sống thử trước, nhưng "sống thử" và "sống thật" trong hôn nhân, cảm giác rất khác nhau đấy nhé!)

Tuy nhiên, giai đoạn "trăng mật" này không nên kéo dài, và thực sự thì nó cũng sẽ chẳng kéo dài lâu. Sớm thôi, những vai trò, trách nhiệm và nghĩa vụ trong cuộc sống vợ chồng sẽ ập đến với cả hai và chúng ta buộc phải đối mặt với nó, nhiều hoặc ít.

Có thể là những mâu thuẫn nho nhỏ không quá quan trọng như thói quen sinh hoạt của cả hai không hợp nhau, thói quen ăn uống cơm nước hằng ngày khác nhau... đến những mâu thuẫn lớn hơn như mẫu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu, nhà nội nhà ngoại, mâu thuẫn trong kinh tế chi tiêu trong gia đình... Mâu thuẫn lớn nhất và dai dẳng,  thậm chí là căng thẳng nhất chính là cách nuôi con và sự can thiệp của các thành viên khác trong gia đình về việc nuôi con. 

Ảnh cũ từ blog Wordpress của mình, cũng lâu lắm rồi. Mở blog được 1 năm thì lấy chồng :)

Cãi vã là điều không thể tránh khỏi trong 5 năm đầu cuộc hôn nhân. Nhưng mình thấy nó không phải là điều quan trọng nhất. 

Cãi vã mà có thể giải quyết vấn đề, để cả hai có thể giải tỏa tâm lý, cảm xúc và xích lại gần nhau hơn, từ đó tìm cách để dung hòa giữa tích cách, thói quen, sở thích, mối quan hệ xã hội của cả hai... để từ đó tìm được tiếng nói chung là một điều vô cùng quan trọng.

Mình nghĩ rằng trong khi cãi vã, tranh luận, có 2 điều thực sự tối kị với hai vợ chồng:

Một, là không đập phá đồ đạc và lao vào giải quyết bằng nắm đấm, vũ lực. 

Hai, là không lôi người thứ ba vào trong cuộc cãi vã. Đây là vấn đề của cả hai, do cách sống hoặc quan điểm của cả hai chưa hiểu nhau, hợp nhau. "Tiên trách kỉ, hậu trách nhân", chẳng có lỗi của bên thứ 3 nào quan trọng hơn lỗi của chính hai người trong cuộc. Kể cả có yếu tố bên ngoài tác động vào, thì giải quyết việc của hai người trước đã, rồi hẵng nghĩ đến bên thứ 3.

Các bạn nên hiểu rằng, cãi vã và tranh luận thực chất cũng là một cách giao tiếp trong hôn nhân. Trong hôn nhân, việc thường xuyên giao tiếp, trao đổi, chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ của mình với đối phương là điều vô cùng quan trọng. Vì nó sẽ giúp mình nói được những điều mình muốn nói, và lắng nghe những điều mà đối phương muốn mình lắng nghe. Chỉ bằng giao tiếp và lắng nghe một cách chân thành, mọi vấn đề mới được giải quyết dần dần.

2. Nên có kinh tế riêng và quỹ riêng của mình.

Chúng ta đang sống trong một thế giới mà có quá nhiều "Soái ca" xuất hiện. Cao lãnh, ôn nhu với người phụ nữ mình yêu, thành đạt trong công việc và quan trọng nhất là luôn bao bọc người phụ nữ bằng việc đập cả xập tiền vào rồi bảo rằng đừng làm gì cả, hãy để anh nuôi.

DỪNG HÌNH! TỈNH LẠI ĐI CÁC BẠN EIII!

Đấy chỉ là việc có trong truyện tranh, tiểu thuyết ngôn tình và những giấc mơ bong bóng màu hồng của thiếu nữ thôi!

Thật nguy hiểm khi văn hóa đọc và xem hiện nay lại truyền nhiễm vào đầu nữ giới những mơ ước rằng không phải làm gì có người nuôi, sống cuộc sống sung túc vô lo vô nghĩ. Từ đó đào tạo ra rất nhiều "em gái mưa", "con giáp thứ 13" hoặc "sugar baby". 

Người phụ nữ đẹp nhất là khi họ không phụ thuộc vào ai cả. 



Đừng nghe những lời đường mật kiểu "nghỉ ở nhà đi, đi làm vất vả quá anh thương", hoặc "việc gì phải đi làm, cứ ở nhà anh nuôi". Không không không và không nhé! Hãy có một sự nghiệp của riêng mình, một cuộc sống bên ngoài gia đình với các mối quan hệ xã hội của riêng mình. Dù bạn kiếm được ít tiền hơn chồng, dù vị trí xã hội của bạn không cao bằng anh ấy, nhưng bản thân bạn sẽ luôn tự hào vì mình có một cuộc sống riêng, có ngân sách riêng (để chi tiêu cho những sở thích của bản thân), có thu nhập riêng để không bao giờ phải nghe câu "ăn bám" từ mồm của người khác. 

Một khi tự bản thân mình đặt mình vào vị trí bị phụ thuộc trong hôn nhân, tức là bạn đã chấp nhận mình bị đứng thấp hơn một bậc trong đời sống vợ chồng. Mà đời sống vợ chồng không có sự bình đẳng, thì rất khó để có thể cảm thấy thoải mái và chung sống hạnh phúc.

3. Hãy có con khi thực sự sẵn sàng.

Hiện mình có đã có hai bạn. Tuy nhiên, hoàn cảnh mình có hai bạn lại hoàn toàn khác nhau. 

Bạn lớn ra đời khi mình chưa thực sự sẵn sàng làm mẹ. Có thể nói con đúng nghĩa là món quà bất ngờ trời ban, nhưng nó nằm ngoài dự tính của cả hai vợ chồng. Mà nói thẳng ra, là khi cả hai vợ chồng, đặc biệt là mình, chưa thực sự sẵn sàng. 

Bọn mình còn quá trẻ, mới bắt đầu bước vào cuộc sống hôn nhân với nhiều điều bỡ ngỡ. Chính bởi thế, trong 4 năm đầu đời nuôi bạn lớn, mình bị áp lực vô cùng, thậm chí trong 2 năm đầu còn rơi vào tình trạng bị trầm cảm sau sinh. Luôn ở trong tình trạng căng thẳng, ức chế, mệt mỏi và có cái nhìn thù hằn, bực dọc với mọi thứ trong cuộc sống.

Vấn đề nuôi con đầu của bọn mình không chỉ là về tâm lý, mà nó còn cả về kinh tế nữa. Bài toán kinh tế trong nuôi và chăm sóc con nhỏ luôn là một thứ áp lực nặng hơn rất nhiều những áp lực khác mà bạn phải đón nhận. Vì không có kinh nghiệm, lại quá trẻ, tâm lý chưa thực sự vững vàng, nên hành trình nuôi bạn Xốp của mình khốn đốn vô cùng. Nếu như không có sự giúp đỡ của bố mẹ đôi bên, có lẽ vợ chồng mình không thể toàn tâm toàn ý nuôi lớn và tạo cho con điều kiện phát triển tốt nhất trong những năm đầu đời. Thẳng thắn là như vậy!

Vì thế, việc có con khi bạn đã thực sự sẵn sàng về cả thể lực, tâm lý, tài chính là điều vô cùng vô cùng quan trọng!



4. Kế hoạch hóa gia đình là trách nhiệm của hai vợ chồng, nhưng người được quyền quyết định cao nhất là vợ!

Dựa trên kinh nghiệm "xương máu" trong nuôi bạn lớn, khi có bạn thứ hai, bản thân hai vợ chồng mình và đặc biệt là mình luôn ở trong thể chủ động. Chủ động thời điểm có con, chủ động thời điểm phù hợp về điều kiện sức khỏe, kinh tế, tâm lý để thoải mái giao hợp và sẵn sàng đón nhận thành viên mới. Mình thậm chí còn cẩn thận cân nhắc, nên thụ thai vào tháng nào để đẻ con tầm lúc trời mùa hè ấm áp, tiện bề chăm sóc hơn v.v..

Đến khi có bạn thứ hai, và cảm thấy mĩ mãn vì đủ nếp tẻ, mình tiếp tục thẳng thắn chia sẻ với chồng quan điểm "chỉ nên có hai con".

Bản thân chồng mình thực sự không thích dừng lại ở hai con đâu. Anh ý muốn có thêm một em bé nữa. Nhưng chồng mình tôn trọng ý kiến của mình, vì mình là người mang nặng đẻ đau, mình là người tổn hại nhiều về thể xác và tinh thần khi sinh nở nhất, chưa kể con nuôi nấng, chăm bẵm nhiều năm sau đấy nữa. Vì vậy, cả hai vợ chồng thống nhất việc kế hoạch hóa gia đình và phòng tránh thai. Mình chủ động cho chồng biết chu kỳ, những ngày an toàn và không an toàn, anh tôn trọng ý kiến của mình và không bao giờ đi quá giới hạn để lỡ dở nếu như mình không đồng ý.

Mình nghĩ việc quan hệ vợ chồng và có con là việc hoàn toàn bình thường, chúng ta nên thẳng thắn trao đổi và sử dụng các biện pháp hợp lý để phòng tránh thai. Tránh việc có con ngoài ý muốn, khi cả hai, đặc biệt là người vợ/người mẹ cảm thấy không thoải mái. Thời buổi nào rồi mà còn phải e dè ngại ngùng những chuyện như vậy? Chưa kể, sex là một phương thức chữa lành mối quan hệ vợ chồng rất nhanh nữa, nên thẳng thắn và mạnh dạn trao đổi các bạn nhé! :)



5. Đừng nói câu "ly hôn đi" quá dễ dàng

Điều 5 này nên đi sát với điều 1 bên trên, để nhớ và thuộc nằm lòng. Mà mình viết đến số 5 mới nhớ ra nên thôi mình vẫn để là số 5 nhé :)

Trong những giai đoạn căng thẳng nhất của cuộc sống vợ chồng, trong những tháng ngày mà quan hệ vợ chồng đi vào bế tắc, những cuộc cãi và triền miên và áp lực đè nặng lên tâm lý đôi bên, hẳn cả hai sẽ không ít lần cảm thấy chán chường và muốn ly hôn. 

Câu nói "ly hôn đi" nói ra thì dễ, nhưng thực hiện nó được không lại là một vấn đề khác. Kể cả khi có thực hiện được, thì liệu bạn đã suy nghĩ kĩ chưa hay nó chỉ là một hành động bồng bột lúc nóng giận?

Quan hệ vợ chồng nó không chỉ bằng một tờ giấy chứng nhận của pháp luật, thích thì kí không thích thì bỏ. Nó còn đi kèm với những trách nhiệm, nghĩa vụ với con cái, gia đình đôi bên và bản thân hai vợ chồng nữa. Vì thế, mình không nghĩ rằng chỉ cần nói "ly hôn đi" là có thể kết thúc tất cả một cách nhanh gọn và chóng vánh. Nhưng câu nói "ly hôn đi" lại có độ sát thương rất cao đối với đối phương, và thậm chí trong lúc nóng giận không kiểm soát, câu nói này còn có thể giết chết một cuộc hôn nhân đáng ra vẫn có thể cứu vãn được.

Vì vậy, hãy cân nhắc thật cẩn trọng với câu nói này. Đừng tùy tiện nói ra hoặc nói ra khi chưa suy nghĩ chín chắn. Nếu không, bạn sẽ bị rơi vào 2 trường hợp: một, là nói ra nhưng không làm được - và khiến cho đối phương cảm thấy coi thường bạn, hai là làm được nhưng sau đó sẽ cảm thấy hối hận vì không suy nghĩ kĩ.

Cách nào thì nó cũng là sai cả. Nên hãy cân nhắc thật kĩ.

6. Hãy sống với gia đình nhà chồng để bố mẹ ta cảm thấy yên tâm.

Chúng ta thường nhớ đến bố mẹ và tìm về ngôi nhà xưa khi cảm thấy hoang mang, mệt mỏi hoặc quá áp lực với cuộc sống. Chắc không hiếm các bạn gái khi lấy chồng sẽ có những lúc cảm thấy tủi thân, cô đơn hoặc cảm thấy bí bách đến độ phải xách quần áo về nhà bố mẹ đẻ ở mấy hôm.

Trong suốt quãng đường 9 năm bên nhau, số lần mình bỏ về nhà bố mẹ đẻ chỉ đúng 1 lần.

Một phần bởi cá tính của mình là người không thích phụ thuộc hoặc bị phụ thuộc vào người khác. Mình cũng nhận thấy mình là người có lòng tự trọng cao, đôi lúc thậm chí cứng ngắc, không muốn bộc lộ cảm xúc một cách trực diện để người khác nhìn thấy được tâm tư của mình. Bản thân mình là con đầu trong nhà, vì thế sự tự lập và độc lập lại càng được rèn luyện từ nhỏ, khi bố mẹ còn bận rộn với công việc và em gái. 

Chính bởi vì thế, khi mình đi lấy chồng, mình càng không muốn để bố mẹ phải suy nghĩ hay buồn phiền nhiều thêm. Lần duy nhất mình bỏ về nhà bố mẹ, cũng chỉ diễn ra trong đúng 1 đêm, đến hôm sau mình lại tự động về. Mình không khóc, mình cũng không kể lể gì nhiều với bố mẹ, nhưng mình hiểu cảm nhận của bố mẹ khi nhìn thấy mình về, và bố mẹ dường như cũng hiểu vì sao mình lại về nhà ngủ, dù họ không hỏi han gì mình cả.

Từ lần đấy, mình hiểu rằng mình không nên lấy lý do giận chồng, dỗi chồng, rồi bỏ về nhà bố mẹ ở nữa. Vì ánh mắt bố mẹ nhìn mình, muốn hỏi, muốn quan tâm nhưng lại sợ mình buồn, khiến mình không chịu nổi. 



Cũng từ lần về nhà bố mẹ ngủ đấy, mình suy nghĩ rất nhiều. Mình nhận ra rằng hành động bỏ về nhà bố mẹ, khiến cho không chỉ bố mẹ mình không yên tâm, mà còn khiến cho họ phải suy nghĩ về mình. Dù gì mình cũng lớn rồi, cũng là người đã có gia đình, phải chịu trách nhiệm trước các hành động, phải cân nhắc đúng sai thiệt hơn, cẩn thận xem xét hậu quả sẽ như thế nào, không thể bồng bột thích thì làm không thích thì không làm nữa. Bố mẹ đã cả đời vất vả vì ta rồi, giờ đến tuổi xế chiều phải được nghỉ ngơi, thanh thản, không vướng bận, vì vậy đừng làm bất cứ thứ gì khiến bố mẹ cảm thấy không vui, phải suy nghĩ, phải buồn. 

Do đó, mình học cách sống và làm quen với nhịp sống của gia đình chồng. Cũng may, lối sống của gia đình chồng mình không khác gia đình mình là bao, vì vậy mình thích ứng khá nhanh. Có chăng chỉ là những lần vợ chồng giận dỗi, cãi vã vì những việc vụn vặt trong cuộc sống của hai vợ chồng thôi. Còn những mối quan hệ với các thành viên trong gia đình chồng, mình cố gắng dung hòa nhất có thể, nếu không cảm thấy hài lòng, mình tâm sự với chồng, giải tỏa với chồng. Vậy thôi.

Mình cảm thấy rằng, sống yên ổn trong gia đình nhà chồng, khiến bố mẹ đẻ không phải lo nghĩ về mình nữa, cũng là một cách báo hiếu, để bố mẹ cảm thấy yên tâm.

7. Cuộc sống vô cùng bận rộn, nhưng đừng quên hôn và ôm mỗi ngày.

Người Phương Đông mình nhìn chung hay ngần ngại trong việc thể hiện cảm xúc (mình cũng là một người như vậy). Nhưng trái ngược với việc không thể hiện cảm xúc với người lạ, người ngoài hoặc các bậc tiền bối lớn tuổi trong gia đình, mình lại khá thoải mái trong việc thể hiện cảm xúc với chồng.

Bọn mình lấy nhau đã được gần 9 năm, chuẩn bị bước sang năm thứ 10. Hàng ngày trước khi đi làm, hai vợ chồng đều thơm môi nhau, mỗi buổi chiều hoặc tối khi đi ngủ, bọn mình đều tranh thủ dành cho nhau những cái ôm và tâm sự chuyện trong ngày. Thậm chí, mình nói thật, mình là người vẫn giữ thói quen, 3 hôm 7 bữa mình lại làm nũng chồng.

Mình nghĩ rằng, trong mọi mối quan hệ, không chỉ quan hệ vợ chồng, việc giao tiếp là vô cùng quan trọng. Nhưng trong quan hệ vợ chồng, việc tiếp xúc thân thể hằng ngày cũng càng quan trọng hơn.

Rõ ràng, vợ chồng là những người gần gũi với nhau nhất, đầu gối tay ấp hằng ngày, vì thế, việc thể hiện cảm xúc và tiếp xúc thân mật với nhau hằng ngày là tối quan trọng. Cái này đã được khoa học chứng minh, chứ không phải là nói suông. Chỉ cần một cái năm tay nhẹ, một cái ôm, một cái thơm phớt hoặc hôn sâu, bộ não sẽ tiết ra tín hiệu để cơ thể tiết ra chất gọi là Oxytocin - nhân tố quan trọng giúp con người cảm thấy hạnh phúc, hưng phấn trong đời sống tình cảm.

Vợ hoặc chồng còn được gọi là "bạn đời", ngay cả với người bạn sẽ đi cùng bạn từ bây giờ đến cuối đời, mà bạn còn ngần ngại thể hiện tình cảm, thì ra xã hội sẽ còn lạnh lùng như thế nào. Vì vậy, đừng ngại ngần mà ôm hôn nhau hằng ngày nhé! Thậm chí, bố mẹ có thể ôm hôn tình cảm trước mặt con (miễn là không quá trớn), chúng ta cũng đã từng là con trẻ, hãy nhớ cảm giác hạnh phúc như thế nào khi các bạn chứng kiến bố mẹ mình ôm hôn, vui đùa thoải mái với nhau? :)

8. Bận đến mấy cũng hãy nhớ rửa mặt - dưỡng da - bôi kem chống nắng hoặc tắm qua và thay bộ quần áo sạch mỗi ngày.

Mình thuộc dạng sạch sẽ, lại thích làm đẹp, chăm chút da dẻ, cơ thể hằng ngày. Mình nghĩ đây là việc mà bất kì người phụ nữ nào cũng có thể làm được, chỉ cần dành 10 phút mỗi ngày thôi cũng được! Một cơ thể sạch sẽ, thơm tho, được chăm sóc cẩn thận sẽ giúp chúng ta có một giấc ngủ ngon, một tinh thần phấn chấn.

Mình hiểu rằng trong cuộc sống hằng ngày, không phải ai cũng có điều kiện để dành thời gian cho bản thân. Nhưng bạn cứ thử nghĩ xem, nếu bản thân chúng ta mà không chăm sóc chính mình, vậy thì người khác sẽ đối xử với chúng ta như thế nào. 

Không nhất thiết phải quần là áo lượt, trang sức hoặc mỹ phẩm đắt tiền. Với mình, chăm sóc bản thân chỉ đơn giản là tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo đã được giặt sạch phơi khô, bôi những sản phẩm vừa túi tiền lên người và giản tiện tùy theo điều kiện hoàn cảnh của bản thân. Miễn sao mình cảm thấy bản thân tươm tất, không xuề xòa, không úi xùi. Mình chăm sóc bản thân, trước hết là để cho mình trước đã, chứ không cần phải vì ai hay vì cái gì hết cả.
 


9. Đừng nhìn cuộc sống hôn nhân của người khác "khoe" trên mạng xã hội để so sánh với cuộc sống hôn nhân của mình.

Nếu các bạn đã theo dõi mình lâu và để ý sẽ thấy, trong hầu hết các clip trên Youtube, các bài viết trên blog hoặc các bức ảnh trên Insta... rất ít khi mình chia sẻ về đời sống tình cảm vợ chồng

Mình nghĩ rằng, đấy là một vấn đề mang tính cá nhân. Mà đã là cá nhân thì nên giữ lại cho riêng mình mình biết, không phải hô hào, khoe mẽ hay trưng ra để thiên hạ thấy làm gì cả. Càng không nên kể lể hoặc khoe khoang những thứ mang tính cá nhân đấy để kiếm tiền, kinh doanh dựa trên nó.

Trong gần 10 năm viết blog, có lẽ đây là post duy nhất từ trước đến nay mình chia sẻ nhiều về chuyện vợ chồng, và nhắc nhiều về chồng mình đến thế. Đây có lẽ cũng là lần duy nhất và cuối cùng thôi :))

Cuộc sống của chúng ta hiện giờ phụ thuộc vào công nghệ và mạng internet quá nhiều. Những điều tưởng chừng như đơn giản nhất, riêng tư nhất, khi đưa lên mạng cũng sẽ bị săm soi, phán xét và nhận được ý kiến trái chiều. Và ngược lại, chúng ta khi sử dụng mạng xã hội, cũng tự cho mình cái quyền được bình phẩm, đánh giá về cuộc sống của người khác, được tự do chia sẻ những điều chúng ta muốn chia sẻ, và giấu đi những điều chúng ta không muốn ai biết đến. 

Thế giới trên mạng do đó, thú vị và nhiều kiến thức mới lạ, nhưng cũng không kém phần cạm bẫy và nhiều những sự giả tạo. Đặc biệt, khi nói đến hôn nhân, hạnh phúc gia đình, chúng ta thường có xu hướng nhìn thấy những thứ hạnh phúc mà bạn bè/người thân/thậm chí là người lạ chia sẻ lên và cảm thấy ngưỡng mộ, tấm tắc hoặc bình phẩm, chê bai. Nhưng vấn đề ở chỗ, cái chúng ta nhìn thấy chỉ là tảng băng nổi, còn phần chìm của tảng băng là bao nhiêu thì chúng ta lại không thể nhìn thấy được.

Thế mới có những câu chuyện kiểu: khi yêu thì thắm thiết biết bao nhiêu, đến khi chia tay thì lôi nhau ra "bóc phốt", đăng đàn tố nọ tố kia.... lúc đấy mọi người mới vỡ lẽ "ồ, hóa ra mọi thứ từ trước đến này đều là ảo, là ảo hết thôi!"

Do đó, trong cuộc sống hôn nhân của chính mình, bản thân bạn là người phải nắm quyền chủ động. Bạn phải hiểu trong mối quan hệ hai vợ chồng, đâu là điểm mạnh, đâu là điểm yếu, đâu là thứ cần sửa chữa, đâu là thứ cần vun trồng... đừng nhìn vào những gì người khác chia sẻ, để lấy đó làm kim chỉ nam ép mình và người bạn đời phải như thế, hoặc so sánh để thấy mình còn thiếu hụt gì so với người khác trong đời sống tình cảm.

Bạn sống vì bạn, trong cuộc hôn nhân của bạn và chồng/vợ bạn. Đây vốn dĩ là mỗi quan hệ chỉ có 2 người. Vậy thì chỉ cần 2 người biết, 2 người hay, 2 người cùng nhau giải quyết và vun đắp. Không cần phải tìm kiếm sự ủng hộ, bình phẩm, cũng không cần phải khoe khoang hay so sánh với bất kì ai hết cả.

*****

Để kết thúc một bài viết dài dài dài dài mà rất lâu rồi mình mới có nhã hứng viết trên blog, mình chỉ muốn nói với các bạn một điều đơn giản như sau:

9 năm sống bên nhau của bọn mình không thể nói là quá dài, nhưng cũng không thể nói là ngắn. Mình cũng không dám nói rằng trong suốt 9 năm đấy, chỉ toàn có hạnh phúc màu hồng. Như các cụ nói, bát đũa còn có lúc xô, nữa là quan hệ giữa người với người với nhau, lại là người đầu gối tay ấp gần gũi hằng ngày.  Nhưng mình cũng không thể phủ nhận những điều tích cực mà cuộc sống hôn nhân mang lại cho mình: giúp cho mình tự tin hơn, chủ động hơn, trưởng thành và có trách nhiệm hơn. 

Càng lớn, càng sống với nhau nhiều, mình càng nhận ra Tiếng Việt thật ra cực kì phong phú và nhiều tầng lớp ý nghĩa. Ví dụ, ngoài tiếng gọi "vợ/chồng", "bà xã/ông xã", chúng ta còn có thể gọi họ là "bạn đời"

Đó không phải là người bạn xuất hiện ngay ngày đầu tiên khi chúng ta đến thế giới này, nhưng đó là người sẽ cùng chúng ta đi đến cuối cuộc đời (nếu thành công :D). Hạnh phúc là thứ vô cùng khó nắm bắt, có thể hôm nay chúng ta hạnh phúc bên nhau, nhưng cũng có thể sang ngày mai chúng ta vì một điều gì đấy mà phải chia tay. 

Vì vậy, còn sống bên nhau ngày nào, xin hãy trân trọng nhau ngày đấy... Một khi chúng ta biết trân trọng, vun đắp nó hằng ngày, và phải từ hai phía, thì hạnh phúc mặc dầu khó nắm bắt đến mấy cũng có thể nằm gọn gàng và bình yên trong đôi bàn tay chúng ta.

Chúc các bạn hạnh phúc, và luôn được sống từng ngày từng ngày trọn vẹn bên người bạn đời của mình.

Thân,



THÁNG SÁU - MÙA HÈ | SUMMER 2021

Hoàng hôn một buổi chiều hè bạn Méo chụp từ ban công nhà <3

Mùa hè năm nay thực sự không khả quan như mùa hè năm ngoái. Năm ngoái dịch bệnh được kiểm soát tốt hơn, ít ca lây nhiễm hơn. Mình vẫn nhớ cả gia đình còn đi được vào Phú Quốc chơi bét nhè ở trong Vinpearl. Mùa hè năm nay đón nhận làn sóng Covid tràn vào kể từ sau đợt nghỉ lễ 30/4-1/5 với số ca lây nhiễm tăng lên chóng mặt, nhiều địa phương phải phong tỏa, giãn cách, chưa tìm được nguồn lây gốc mà chủ yếu là lây nhiễm cộng đồng.... Thực sự rất quan ngại.

Trái ngược với Thành phố Hồ Chí Minh với dịch bệnh vẫn tăng và vẫn trong giai đoạn giãn cách xã hội, mình - một người ở Hà Nội - may mắn hơn vì tình hình dịch bệnh đã phần nào được kiểm soát, mặc dù vẫn có những quy định giãn cách, hạn chế tụ tập đông người.

Trước khi đi vào chi tiết những việc mà từ đầu hè mình đã làm được để chia sẻ với mọi người, mình muốn gửi lời cảm ơn và tri ân sâu sắc đến những nhà lãnh đạo đất nước, đội ngũ y bác sĩ tuyến đầu chống dịch, lực lượng công an bộ đội biên phòng và cả những chiến sĩ dân phòng, đã ngày đêm điều phối trật tự xã hội, kêu gọi mọi người thực hiện đúng giãn cách, tích cực chạy chữa, điều trị và khoanh vùng dập dịch không ngừng nghỉ trong suốt thời gian kể từ khi ca nhiễm Covid đầu tiên được ghi nhận ở nước ta.


Mùa hè năm nay bắt đầu sớm hơn thường lệ, thay vì đầu tháng 6 thì diễn ra vào đầu tháng 5, ngay sau kì nghỉ lễ  30/4-1/5. Bọn trẻ nhà mình ở nhà, trái ngược với sự sung sướng vì được nghỉ hè, các bạn có vẻ hơi... hụt hẫng, vì mới quay lại trường học được khoảng 2 tháng. Tình hình còn vất vả hơn với gia đình mình vì cô giúp việc xin về quê nghỉ đến tận hơn 1 tháng do gia đình có việc riêng, nên mình đành phải nhờ bà nội bà ngoại và tự lực cánh sinh là chính.

Mình đã giảm đến 1,5kg trong giai đoạn này vì đi đi về về lo lắng cơm nước, nhà cửa và con cái. Nhưng trong thời gian này mình cũng đã dần tập được việc bố trí thời gian hợp lý giữa nghỉ ngơi, chăm sóc gia đình. Và quan trọng hơn cả là tận dụng được các loại máy móc để hỗ trợ hết sức cho việc dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc nhà cửa...

Mùa hè, mùa của các loại hoa mình yêu thích

Bạn nào đã follow bạn Méo lâu có lẽ đều biết bạn Méo thích hoa sen. Cứ đến mùa sen là lại cắm phải đôi ba bình. Năm nay sen lại rẻ (có lẽ vì dịch) lại thêm nhiều loại sen mới khá bền nên mình rất háo hức!

Này là bạn Sen Cốm. Cánh hoa màu trắng, đầu cánh phẩy phớt hồng. Dưỡng kĩ hoa nở được đến hai lần cơ đấy!

Tiện nhà có hai mẫu vườn nên cứ có hoa đẹp là mẹ lôi ra chụp ảnh. Anh con trai hôm đấy diễn sâu lắm cơ :D

Đây là Sen hồng bách diệp. Bông to, nặng. Vì to và nặng nên chỉ nở được hơn 1 ngày thôi là tàn dần... Nhưng mà vẫn đẹp lắm! Thơmmmmm nữa!!

Một loại hoa khác mình rất thích khi hè đến là hoa Nhài. Ui chu choa, thơm ghê gớm. Hương thảo không ngào ngạt mà thoang thoảng, rất thanh tịnh.

Nhưng mà Nhài mau tàn và héo, nên để thỏa mơ ước được ngửi hoa nhài, mình lên chợ cây Hoàng Hoa Thám tậu một gốc nhài be bé xinh xinh 80k (chưa bao gồm chậu, chậu là mình "tận dụng" lại chậu cũ trồng lan đợt Tết của Sếp :D). Cả hai cây hoa nhài và lan ý tổng có 130k chưa kèm chậu, về để ban công ở cơ quan ngày ngày đến ngắm nghía, hít hà, chăm sóc, trò chuyện :)

Cây mình mua là hoa nhài kép. Mình không có nhiều kinh nghiệm mua cây lắm, nhưng tìm mãi mới được một gốc nhài bé hợp với cái chậu. Năm ngoái cây hoa nhài mình trồng ở nhà thiếu nắng nên chết, năm nay mình rút kinh nghiệm trồng để ban công cơ quan, nơi có nhiều nắng gió. Hy vọng em ý sống bền.

Làm sao có thể bỏ qua một cành Thạch Nam hot hit. Cành chơi thấy bảo bền đến cả tháng, giá chỉ có 350k đổ lại thôi, không có đến hàng triệu đâu =]]

Mâm cơm gia đình ngày hè

Mình tự nhận không phải người khéo tay nấu nướng lắm. Lại còn chẳng biết bày biện chụp ảnh thức ăn. Nhưng nói chung cứ hè thì canh rau muống đánh sấu chua với canh cua mồng tơi ăn cùng cà muối là món QUỐC DÂN rồi, không thể thiếu được. Mâm cơm nhà mình đơn giản với một món canh, một món rau, 1-2 món phụ thôi.

Này là hôm nhà mình có cá Basa mua trong siêu thị, về ướp kho tiêu, đậu đũa và rau ngót mẹ chồng gửi cho từ quê. Tôm rang thì ăn từ trưa nên phải "cố" tối ăn nốt :)) Nhà mình cứ ăn hôm nào gọn hôm nấy, hôm sau đi chợ xem còn thừa gì thì liệu mua tiếp.


Đây là một bữa khác với canh sấu nấu chua, cà muối, (lại) tôm rang - không hiểu sao ăn tôm rang với canh sấu đánh chua ngon lắm mọi người ạ! Ngoài ra còn có món sườn xào chua ngọt yêu thích của con gái lớn nhà mình. 

Cuối tuần thì đổi bữa một tẹo, ăn nem cuốn. Vừa mát vừa dễ ăn lại làm cũng không khó!

Này là hôm nấu canh cua mồng tơi ăn kèm cá bát muối đây! Ui chua choa là đưa cơm! :)

Đợt hàng quán đóng cửa mình thường xuyên nấu ăn sáng ở nhà cho mấy bố con. Phở bún miến đủ cả, hôm này là mình nấu cháo sườn với nồi ủ Thermos. 

Có hôm đổi bữa, không nấu gạo mà nấu cháo yến mạch. Này là cháo yến mạch thịt bò phiên bản bạn Méo "dọn tủ lạnh" :D

Luyện tập giảm cân mùa hè!

Ở đầu bài mình có chia sẻ với mọi người việc mình giảm đến 1,5kg trong có hơn 1 tháng. Một phần vì bận rộn, lo lắng nhiều thứ, phần nữa vì mình ăn ít tinh bột hơn. Giờ sáng mình ăn no, trưa mình ăn độ 1 bát cơm, nhiều thức ăn, tối thì đúng 1 chén cơm và đang phấn đấu chỉ ăn nửa chén cơm thôi!

Ăn ít tinh bột thấy bụng nhẹ nhàng hơn. Mình đang có kế hoạch tháng 2 ngày Mồng Một, ngày Rằm sẽ tập ăn chay cho mình và cả nhà để tốt cho tiêu hóa.

Đạp xe ngắm hoàng hôn ở Hồ Tây là một cảm giác rất bình yên và tận hưởng!

Bên cạnh việc duy trì tập đều đặn Yoga mỗi sáng từ 20-30 phút (mà giờ khiến mình thành thói quen, cứ đúng giờ chuông chưa kêu đã dậy rồi!), mình còn cố duy trì đạp xe mỗi buổi chiều. Hôm nào có thời gian thì sẽ đạp với chồng một vòng quanh Hồ Tây (khoảng 13-14km trong 1 tiếng đồng hồ). Hôm không có thời gian thì sẽ đạp một mình khoảng 30-45 phút với đoạn đường khoảng 7-8km. Về ăn cơm ngon, ngủ cũng ngon mà thấy người cũng nhẹ nhàng. Quan trọng là mình thấy nhuận tràng lắm mọi người ạ!

Mỗi sáng cuối tuần mình còn đi đạp xe sớm với bạn Xốp. Đạp gần nhà thôi vì bạn cũng mới tập đạp xe ra ngoài đường. Sáng sớm mát mẻ, nắng chưa lên cao, đạp xe rất thích ấy!

Tháng Sáu của mình năm nay chỉ gói gọn trong những điều giản dị nhỏ nhỏ này thôi. Hy vọng dịch bệnh mau qua nhanh để mình còn được đi xê dịch với gia đình, bạn bè... cuồng chân và nhớ mùi biển lắm rồi!! :(

Thân,