Trọn vẹn 1 tháng 3 với nhiều niềm vui, nhiều bước ngoặt, và cũng nhiều trăn trở đã trôi qua...
Con gái chính thức đi học lại sau gần 3 tháng nghỉ học là sự kiện lớn đầu tiên trong tháng 3!
Quả thực, quyết định cho con đi học (lại) lần này đối với mình vô cùng khó khăn. Lần trước, mặc dù mình đã lựa chọn trường lớp vô cùng kĩ, đào xới đủ các diễn đàn, các bài review, các bài viết trên mạng, đọc khen chê không bỏ sót cái nào... cuối cùng quyết định gửi con vào một trường cách nhà độ hơn 1km và có thể nói là tốt nhất trong mức giá học phí cho phép. Tuy nhiên, thật buồn, vì con mình không thể hòa nhập vào được môi trường giáo dục mới mẻ này, cũng như bản thân mình thấy chất lượng thực sự không như những gì mình nghĩ và kì vọng.
Con ốm, bị chớ trong lúc chơi ở sân cát, cô giáo hồn nhiên bế con ra lột quần áo ngoài sân và xả nước lạnh vào, mặc dù trời Hà Nội sáng Tháng 10 khá lạnh. Con đi thăm quan, mẹ đến đón sờ tay thấy nóng chắc chắn là sốt rồi, nhưng không cô nào nói năng gì, cũng chẳng có một dòng thông báo con có vấn đề khác biệt, kết quả con về nhà sốt cao hai ngày và lại phải uống thuốc kháng sinh. Chưa kể, trong tờ quảng cáo và kể cả khi mình đến xin học cho con, các cô đều nói nếu lớp đông sẽ tách, nhưng đến lúc bạn Xốp chính thức nghỉ, lớp đã 27 cháu rồi mà vẫn cho vào chung một lớp với 4-5 cô giáo quản lý, vô cùng chật chội. Từ lúc đi học, độ khoảng 3 tháng, nhưng hầu như cứ cách tuần mình lại phải cho con đi gặp bác sĩ một lần, tương thuốc kháng sinh nhiều như đi chợ, và hậu quả là người con cứ gầy tong teo, đúng nghĩa chỉ còn "da bọc xương" mặc dù trước đấy mình đã dành đến gần nửa năm "tích cực" tẩm bổ, cho con uống các loại thuốc tăng sức đề kháng và thể lực, nhưng vẫn không ăn thua!
Ông bà nội ngoại xót cháu lại quay ra mắng mỏ, trách cứ mình, cấm cản thậm chí gây khó dễ việc cho con đi học. Khiến mình cảm thấy stress và mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng, cân nhắc nhiều vấn đề, mình quyết định sẽ cho con nghỉ học và tìm trường mới.
Lựa chọn lúc này càng hạn hẹp hơn, vì việc cho con đi học ở trường có mức phí trung bình mà con không thích nghi được, chất lượng không tương xứng với giá tiền và kì vọng... khiến mình rất đau đầu. Ban đầu mình chỉ chọn được hai trường là O'Hana Pre School và Koala House. Tuy nhiên phải nói là mức học phí quá "chát": 70-90tr/năm :( Tiếp đó, mình được người quen giới thiệu mức học phí ưu đãi ở VinSchool Nguyễn Chí Thanh (tính ra khoảng 6tr/tháng), nhưng đến khi tìm hiểu thì thấy lượng học sinh/giáo viên trên một lớp không khả quan lắm: 25 cháu/3 cô, theo cá nhân mình thì khá là đông cháu mà lại hơi ít cô. Chưa kể, mặc dù đăng kí sớm nhưng con mình vẫn bị cho vào danh sách chờ vì trường nói rằng họ "hết chỉ tiêu" (do cơ sở Nguyễn Chí Thanh không rộng như ở Royal City hay Times City để có điều kiện mở nhiều lớp), và cái sự "chờ" này không biết đến bao giờ mới kết thúc, trong khi bạn Xốp đã sắp tròn 3 tuổi?!?
Cuối cùng, quanh đi quẩn lại, mình lại tìm đến trường Achimedes (Akids) ở ngay gần cơ quan chồng, và cách nhà cũng độ hơn 4km.
Thực ra về vị trí thì Akids không được "đắc địa" lắm, theo cá nhân mình: trường nằm trong ngõ, ô tô ra vào được nhưng vào giờ tan tầm thì rất dễ tắc do đây là con ngõ để đi thông từ Nguyễn Chí Thanh sang Giảng Võ - Cát Linh. Mặc dù vậy, cơ sở vật chất có thể nói là khá ok, lớp học rộng, nhiều ánh sáng, các phòng chức năng cũng được phân chia ra nhiều hơn trường cũ (chỉ có 1 phòng chức năng để phục vụ việc xem phim/học Tiếng Anh qua màn hình máy chiếu, trong khi trường mới có phòng nghệ thuật, phòng biểu diễn, phòng đọc sách, phòng nấu ăn...) mức học phí đắt hơn trường cũ nhưng cũng không phải là quá tầm với của hai vợ chồng mình, chưa kể mặc dù hơi xa một tẹo so với trường cũ nhưng trường có xe đưa đi đón về và cũng gần cơ quan chồng mình nên cũng tiện để bố đưa bạn Xốp đi học hoặc chạy qua xem nếu có vấn đề.
Hiện tại bạn Xốp đã đi học được gần 1 tháng rồi. Trộm vía chỉ mất độ hơn 1 tuần đầu tiên bạn khóc nhè (chắc độ 2-3 hôm) và bị sụt sịt mũi dãi, còn lại thì mọi thứ đều "ngon nghẻ". Ông bà thấy cháu đi học đều, thích đi học, về líu lo hát hò, sáng mà "gạ" không đi học ở nhà với bà chơi thì lắc đầu nguầy nguậy đòi đi học bằng được... nên xem chừng cũng yên tâm phần nào :)
Một sự kiện lớn nữa trong tháng là sinh nhật bạn Xốp hôm 30/3 vừa rồi. Bạn nào mà follow mình trên Snapchat thì chắc đã thấy mình update hình ảnh và clip sinh nhật bạn Xốp được tổ chức ở lớp. Rất vui. Có thể nói đây là sinh nhật ý nghĩa nhất của con từ trước đến nay! :)
Việc chuẩn bị có em bé thứ hai đã được vợ chồng mình chính thức "khởi động". Nghe thì có vẻ rất ghê, nhưng thực ra là đi tiêm phòng để có thai kì khỏe mạnh =)) Mình mới tiêm được hai mũi: Viêm Gan B nhắc lại và Sởi - Quai bị - Rubella. Ngoài ra còn mũi Cúm nữa, trong tháng 4 này sẽ tiếp tục tiêm. Tiêm xong rồi thì kiêng đến tháng 8 là có thể có em bé được rồi :)
Chẳng hiểu sao nhưng kinh nguyệt mấy tháng gần đây của mình không đều, cứ bất thường lắm. Hồi xưa chỉ 28-30 ngày thôi, giờ kéo dài đến toàn hơn 35 ngày mới có, rất chi là lo lắng :( Có lẽ sang tháng 4 mình phải thu xếp đi khám sức khỏe sinh sản để có phương án điều chỉnh :(
Mình cũng đang nhờ người nhà ở bên Mỹ mua cho một số đồ "dự phòng" để dành nếu có bầu rồi. Nhiều bạn có thể sẽ nghĩ mình cẩn thận hoặc lo xa quá, nhưng kì thực mình muốn lần mang thai thứ hai này (nếu có) phải được chuẩn bị một cách tốt nhất. Vì điều kiện bây giờ không giống như trước nữa, mình còn có bạn Xốp phải lo lắng chứ không được thảnh thơi, vì vậy mình muốn bản thân cả về thể lực - tâm lý lẫn mọi điều kiện đều được chuẩn bị một cách sẵn sàng, đỡ đi sự mệt mỏi và căng thẳng mà thai kì có thể mang lại. Trong lần mang thai bạn Xốp, mình stress khá nặng trong 3-4 tháng đầu, vì vậy mình hiểu cái cảm giác khó chịu bức bối đấy, và hoàn toàn không muốn nó xảy đến lần thứ hai!
Quyết định không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng vợ chồng mình đã bàn luận và đưa ra phương án không chuyển sang căn hộ mới ở nữa mà sẽ cho thuê/hoặc cũng có thể là bán. Mọi người đọc blog mình lâu thì biết mình rất háo hức với việc hoàn thiện căn hộ mới để có thể bắt đầu cuộc sống mới, thoải mái hơn, tự do hơn. Mặc dù vậy, vì một số lý do khách quan và chủ quan mà cuối cùng vợ chồng mình quyết định sẽ cho thuê hoặc bán lại căn hộ mới.
Mình đã buồn và khóc suốt mấy hôm. Cảm giác như một đứa trẻ có ai đó chia kẹo cho ăn nhưng xong lại giẳng mất, cuối cùng bao nhiêu ước mơ, niềm vui gửi gắm vào viên kẹo cũng vì thể mà bay đi... Nói chung là buồn. Mà mình buồn thì thường buồn lâu. Vì vậy nên gần tháng rồi mình cũng chẳng thiết tha viết bài này bài nọ nữa, trong lòng vẫn ngổn ngang nhiều suy nghĩ lắm! :(
Leo lên "nóc nhà Đông Dương" có lẽ là một sự kiện tiếp theo trong tháng 3 này. Mà thật ra thì cũng chẳng có gì đáng tự hào đâu, vì mình đi theo đường cáp treo sau đó leo bộ hơn 600 bậc. Khoe ra lại bị các bạn leo theo đường bộ từ chân núi lên đỉnh lêu lêu cho ấy chứ :)) Mặc dù vậy cảm giác được đặt chân lên một nơi gió thổi vù vù buốt hết cả óc, chạm tay vào cột mốc hình như kim tự tháp thu nhỏ và giương cao lá cờ Việt Nam cũng thấy hạnh phúc nhiều lắm! Thế mới bảo, bạn nào tự mình leo lên Phanxipang từ chân núi lên đến tận cùng, mới đáng ngưỡng mộ và tự hào làm sao!
Cái mà mình thích ở chuyến đi này là mình "được đi" các bạn ạ, "đi" một cách thoải mái, không phải lo nghĩ gì như mấy năm trước. Từ hồi lấy chồng đến giờ, mình hạn chế đi du lịch lắm. Có con thì lại càng hạn chế, nếu đi trong ngày thì mình còn có thể cân nhắc, chứ đi qua đêm là mình ngại vô cùng luôn, đứng ngồi thấp thỏm không yên. Trộm vía giờ con lớn hơn, cứng cáp hơn, tự lập trong nhiều thứ và cũng không còn "bám" mẹ như trước nữa nên mình mới mạnh dạn mà bỏ chồng bỏ con ở nhà để đi du lịch qua đêm :)) Nói thế nào nhỉ, nó giống như là một sự "giải thoát" khỏi những áp lực, trách nhiệm hằng ngày trong cuộc sống, được xả stress để nhẹ đầu và trở về để tiếp tục "chiến đấu" ý!
Bên cạnh đấy, mình cũng là người thích đi du lịch. Thuở sinh viên, mình cùng đám bạn thân cũng rong ruổi trên những con xe Dream, xe Wave dọc các cung đường để đi "phượt". Mỗi một lần đi, lại thấy yêu quê hương hơn. Vì Việt Nam mình đẹp lắm ý! Từ hồi đi làm, rồi lấy chồng, sinh con... thú vui đấy dần dần lùi xa vào dĩ vãng. Vì vậy, lần đi này, được thoải mái về tinh thần, được ngắm nhìn đồi nói ẩn hiện trong làn sương... một cảnh đẹp hùng vĩ mà không một máy quay hay điện thoại nào ghi lại được, mình lại càng thấy yêu Việt Nam hơn. Vậy đấy, tình yêu nó chỉ đơn giản như thế thôi, và niềm vui cũng chỉ từ những điều giản dị như thế thôi! :)
Đi leo núi về xong tự dưng mình thấy tâm hồn thoải mái, thư thái, dễ chịu hơn. Tính tình cũng vui vẻ hơn nữa. Thế là hứng chí, mình lại đi cắt tóc. Tóc thì để ngàn năm một kiểu, nhưng không hiểu sao, cứ cắt tóc về, cảm giác thấy cái "gánh nặng" nó nhẹ nhàng đi phần nào, thấy mình tươi tắn trẻ trung, yêu đời hơn.
Hâm nhỉ? :P